Bông hoa sau cơn mưa – viết cho chính mình, khi lòng đang ướt

Có những ngày mình chẳng muốn nói gì.

Chẳng muốn trả lời ai, cũng chẳng muốn giải thích cho ai hiểu tại sao mình buồn.

Mình chỉ muốn được lặng yên.

Ngoài kia, cơn mưa rơi không ngớt.

Những giọt nước đập vào kính như những nốt trầm trong bản nhạc của ngày buồn.

Mình thấy mình trong đó – nặng nề, ướt sũng, rối bời, chẳng biết đến bao giờ mới ngừng.

Nhưng rồi, trong ánh mắt mờ ảo vì nước mưa, mình bắt gặp một bông hoa nhỏ.
Nó đang ướt đẫm, rũ rượi, nhưng nó vẫn ở đó đón nhận những giọt mưa.

Bông hoa nhỏ đứng giữa trời mưa – biểu tượng của sự kiên trì và chữa lành
Bông hoa ướt đẫm nước mưa nhưng nó vẫn ở đó và đón nhận từng giọt mưa

Mình nhìn nó, như nhìn chính mình.

Bông hoa không nở rộ, không khoe sắc, cũng không mạnh mẽ kiêu hãnh.

Nó chỉ đơn giản là… vẫn còn ở đó.

Và mình nhận ra: không cần phải mạnh mẽ ngay lúc này.
Chỉ cần ở lại, chịu đựng, và đón nhận những giọt mưa đang rơi trong lòng mình.

Thế là đủ rồi.

Những ngày mưa của riêng mình

Tôi biết, mưa ngoài kia rồi cũng sẽ tạnh.

Nhưng mưa trong lòng mình thì không dễ dàng dứt nhanh như thế.

Nó đến bất chợt, bất kỳ lúc nào.

Khi mình tưởng đã ổn, mưa lại kéo đến, làm mình ướt đẫm, lặng lẽ, không một tiếng than thở.

Mình không cần phải giấu đi cảm xúc ấy.

Không cần giả vờ vui vẻ khi lòng đang bão giông.

Mình có quyền được buồn, được cô đơn, được khóc.

Và quan trọng hơn hết, mình có quyền được chấp nhận nỗi buồn đó mà không phải cảm thấy tội lỗi hay yếu đuối.

cô gái ngắm nhìn mưa từ cửa sổ, nhẹ nhàng, điềm tĩnh
Ai cũng có những ngày mưa của mình tôi biết mưa rồi sẽ tạnh

Bởi vì ai cũng có những ngày mưa.

Những ngày mình chỉ muốn được nằm yên một chỗ, không suy nghĩ, không cố gắng.

Ở lại với chính mình

Bông hoa nhỏ ấy vẫn đứng đó, cho dù trời mưa gió đến đâu.

Nó không bỏ đi, không biến mất, cũng không ngừng tồn tại chỉ vì trời không nắng.

Mình cũng thế.

Dù có những lúc muốn bỏ chạy, muốn trốn tránh, mình vẫn ở lại với chính mình.

Ở lại trong những cảm xúc thật nhất, rối ren hay chán chường.

Và trong khoảng lặng ấy, mình thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút.

Mình không cần phải gồng mình lên nữa.

Chỉ cần chịu đựng, và cho phép bản thân được như thế.

khung cửa kính bị mờ vì những giọt nước mưa
Cho phép bản thân ngồi yên ngắm nhìn những hạt mưa rơi trên cửa sổ để thấy lòng nhẹ nhàng hơn 

Mình học được rằng sự kiên trì không phải lúc nào cũng là cố gắng gồng gánh mọi thứ.

Mà đôi khi, kiên trì là cho phép mình được yếu đuối, được ngồi yên trong những ngày mưa.

Để khi mưa tan, mình lại có thể nở hoa

Mình biết, mưa rồi sẽ tan.

Sẽ có những ngày nắng ấm áp trở lại, để những bông hoa được bung nở rực rỡ.

Bông hoa có những giọt nước mưa đọng trên cánh hoa dừa cạn
Mưa rồi sẽ tạnh, hoa rồi sẽ bung nở 

Nhưng trước khi đến ngày đó, mình cần dành thời gian để chăm sóc bản thân, để cho phép bản thân được chữa lành từng chút một.

Mình không vội vàng, không áp lực bản thân phải nhanh chóng tốt lên.
Bởi mình hiểu, mọi thứ đều có thời gian riêng của nó.

Và khi mình sẵn sàng, mình sẽ lại nở hoa.

Nở hoa theo cách của riêng mình, nhẹ nhàng, chân thật và đầy sức sống.

Viết cho chính mình

Bài viết này, mình viết cho chính mình.

Cho những ngày mưa buồn.

Cho những lúc trái tim muốn vỡ vụn.

Mình viết để nhắc mình: mình không cô đơn.

Mình viết để khích lệ mình: hãy cứ là chính mình, dù có ướt sũng và run rẩy.

Bởi vì mình xứng đáng được yêu thương, được kiên nhẫn và được sống trọn vẹn với cảm xúc của mình.

Kết

Có những bông hoa sau cơn mưa không phải là những bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, mà là những bông hoa kiên trì nhất.

Kiên trì tồn tại, kiên trì chịu đựng, và kiên trì đợi chờ ngày nắng lên.

Mình cũng vậy.

Dù có những ngày mưa, dù có những lúc ướt đẫm, mình sẽ vẫn ở lại.

Vẫn là chính mình, vẫn giữ lấy lòng mình, và chờ ngày nắng lên rực rỡ.

Bởi vì… chỉ cần mình còn ở lại, thế là đủ.

Bài viết này được chia sẻ bởi Blog Khoảnh Khắc Cuộc Sống – Nơi lan tỏa giá trị sống tích cực và giúp bạn tìm thấy ánh sáng trong mỗi khoảnh khắc đời thường.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét