Dù không còn gặp nhau, tôi vẫn trân trọng tình bạn cũ ấy – Một ký ức dưới ánh trăng

 Một buổi tối bình thường như bao tối khác, khi tôi đang lướt Instagram trong yên tĩnh, bỗng một thông báo hiện lên: "Kỷ niệm 9 năm trước của bạn". Tôi khẽ chạm vào màn hình. Đó là một tấm ảnh ánh trăng tròn và lặng lẽ tỏa sáng giữa bầu trời đêm, phía dưới có tán cây đang đan xen giữa những chiếc lá xanh và khô. Bức ảnh mang đến cho tôi một cảm giác rất yên bình, có chút hoài niệm. Tấm ảnh là khoảnh khắc vội chụp lại bằng điện thoại, nhưng đủ để làm cho cả một vùng ký ức ùa về với tôi, đủ để trái tim tôi rung lên bởi những điều đã cũ, nhưng chưa bao giờ lãng quên.

Bức ảnh chụp dưới ánh trăng tròn, mang đến cảm giác yên bình, gợi nhớ về tình bạn cũ và những kỷ niệm thanh xuân đẹp đẽ
Khoảnh khắc dưới ánh trăng, khi tình bạn cũ và kỷ niệm ùa về

Tấm ảnh ấy được chụp vào một đêm rất đỗi bình thường – đúng chín năm về trước. Đêm hôm đó, tôi cùng hai người bạn thân ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ, trò chuyện như bao lần khác. Bất chợt, cả ba ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ánh trăng đêm ấy tròn đầy và dịu dàng đến lạ – đẹp đến mức khiến chúng tôi lặng đi trong giây lát. Tôi đã không kìm được lòng mà rút điện thoại ra, khẽ chụp lại khoảnh khắc ấy. Sau đó, tôi đăng tấm ảnh lên Instagram, để chế độ riêng tư – như một cách giữ lại mảnh ký ức cho riêng mình.

Không ai trong chúng tôi ngờ rằng, bức ảnh tưởng chừng bình thường ấy lại trở thành một sợi dây vô hình, âm thầm cất giữ kỷ niệm và một ngày bất ngờ kéo tôi quay về… với tất cả những cảm xúc đã từng.

Và hôm nay, khi nhìn lại tấm ảnh ấy, tôi hiểu rằng: dù không còn gặp nhau thường xuyên, tôi vẫn luôn trân trọng tình bạn cũ – những người từng bước cùng tôi qua một phần thanh xuân.

Khi một bức ảnh gợi lại cả một trời ký ức

Tôi nhớ rõ đêm hôm đó. Chúng tôi không có gì đặc biệt để kỷ niệm. Chỉ đơn giản là ba người bạn trẻ rủ nhau uống cà phê sau giờ làm, ngồi ở một quán cà phê nhỏ. Nhưng rồi khi nhìn lên bầu trời, ánh trăng hôm đó quá đẹp để bỏ qua. Cả ba đều lặng đi một chút, như thể bị hút vào vẻ yên bình của bầu trời.

Chúng tôi vẫn ở cùng một thành phố, nhưng mỗi người một thế giới

Thật kỳ lạ, chúng tôi không hề ở xa nhau. Vẫn là thành phố này, những con đường này, nhưng không còn những lần hẹn. Không ai chủ động, cũng không ai trách nhau. Chỉ là guồng quay cuộc sống cứ thế cuốn đi. Những điều từng thân quen bỗng hóa xa lạ. Có chăng là những lần tình cờ lướt qua nhau trên mạng, “thả tim” vài bức ảnh rồi lại im lặng.

Bức ảnh dưới ánh trăng gợi nhớ về tình bạn và ký ức thanh xuân
Dù không còn gặp nhau, tình bạn ấy vẫn luôn sống trong những khoảnh khắc dưới ánh trăng

Tôi đã từng nghĩ: Có lẽ tình bạn ấy đã phai mờ theo năm tháng. Nhưng rồi hôm nay, khi ánh trăng năm xưa hiện lại trên màn hình điện thoại, tôi nhận ra – có những tình bạn, dù không còn hiện diện, vẫn luôn tồn tại trong tim.

Không gặp nhau nữa, không có nghĩa là không quý nhau

Tôi không viết những dòng này để gọi lại ai, hay đòi lại điều gì. Tôi chỉ muốn nói với chính mình – và có thể là với những người bạn cũ – rằng:
Dù chúng ta không còn gặp nhau, tôi vẫn luôn trân trọng tất cả những gì đã từng.

Tôi trân trọng những lần ngồi bên nhau không cần lý do. Tôi trân trọng cả những câu chuyện cười chẳng đâu vào đâu, những cái gật đầu thấu hiểu không cần giải thích. Tôi trân trọng cả đêm trăng ấy – khi ba người ngồi dưới bầu trời và cảm nhận sự bình yên của cuộc sống.

Chúng ta không cần phải gặp nhau mỗi tuần, không cần nói chuyện mỗi ngày mới gọi là bạn. Đôi khi chỉ cần biết rằng – ở đâu đó trong thành phố này, có những người cũng từng nhớ về ta trong một buổi tối đầy ánh trăng – thế là đủ.

Lời kết 

Tôi tin rằng mỗi chúng ta đều có những mối quan hệ như vậy – từng thân thiết, từng là tất cả, rồi dần trôi xa… Nhưng thay vì nuối tiếc, tôi chọn biết ơn. Biết ơn vì chúng ta từng có nhau, từng đi cùng nhau một đoạn đường, từng chia sẻ với nhau những điều rất thật.

Nếu bạn cũng đang nhớ về một người bạn cũ, hãy cứ để nỗi nhớ ấy tồn tại. Không nhất thiết phải nhắn tin, không cần tìm gặp. Chỉ cần giữ một góc trong tim để trân trọng – thế là đủ đẹp.

Bởi vì trong cuộc đời, có những tình bạn không cần phải hiện diện mỗi ngày, vẫn luôn là một phần không thể quên của thanh xuân.

Blog Khoảnh Khắc Cuộc Sống

Đăng nhận xét

0 Nhận xét